Chưa lúc nào làm phú hào, giờ gồm tiền, tiêu cho đã, chả việc gì máu kiệm, Vân Tranh bao luôn luôn ba tè viện thượng đẳng trong khách sạn Cảnh Long cực tốt Miên Châu.

Bạn đang xem: Truyện tranh tiền tiêu không hết phải làm sao

Thực ra chỉ tất cả kiểu hưởng thụ nhà quê là dễ chịu và thoải mái nhất, người Tống say mê cao nhã, thứ tân tiến đó ngấm vào tim gan phèo phổi của mình rồi, Vân Tranh chẳng bận tâm, ngoài hành lang cửa số trồng cái hoa lá cây cảnh uốn éo call là cao nhã? Tường treo mấy bức tranh nhìn mù mắt không ra vẽ cái gì gọi là cao nhã? Mấy cái bát sứ chiếc méo mẫu tròn để lên giá là cao nhã? Là làm tứ cách gia chủ tăng lên?

Bố lếu láo lên, gia gia đây đi rửa ráy đã, nghỉ ngơi trong núi nửa tháng rồi.

Thế là hậu viện cỏ xanh mượt như thảm, hoa thơm khoe dung nhan xếp đủ những loại thùng gỗ, phái nam nhân một tè viện, thiếu nữ nhân một tiểu viện, tắm đến sướng khoái.

Vân Tranh ngâm mình trong nước trong mẫu thùng gỗ to đùng đoàng, body được nước rét bao quanh, sướng không nói lên lời, ở bên cạnh đặt chiếc bàn đủ các loại bánh trái cùng một bình rượu nho, rượu nho giờ là thứ rất quý, sau khoản thời gian con con đường tơ lụa bị đứt, lắp thêm này rất ít tan vào Đại Tống.

Mục tiêu tiến công của Hàm Ngưu là gò bánh, thương Hổ tìm được mấy vò rượu Ngọc Đống xuân trừ danh của Thành Đô, đang thuộc Thương Nhĩ mọi người một vò vừa ngâm mình vừa uống rượu.

Hỏa kế chạy đi chạy lại thêm nước thêm bánh, bởi đám Vân Tranh không thích tới chỗ call là Dũng Tuyền Thang tắm, yêu cầu họ cần mang hết thùng mộc lại đây. Chưởng quầy quan sát tiểu viện thanh nhã nức tiếng của chính bản thân mình hiện bốc sương đun nước cuồn cuộn, tiếng cười nói hô hô thô bỉ, khóe miệng giần giật.

Bây tiếng là mon Giêng, Tết độc nhất ít fan ra đường, gồm một vị khách hào phóng cố kỉnh này là hiếm, tuy uổng phí phong nhã khu vực này, mà lại mà đường hoàng, mong muốn cái gì phần lớn trả tiền.

Bên cạnh chưởng quầy có rất đông người, hầu như là mặt hàng xóm, mọi tới nhằm kiếm mối có tác dụng ăn.

- Lão Trương, bảo mang đến ông biết, ông có thể lấy giá giảm cổ, dẫu vậy đừng lừa họ, vị trong số ấy không chọc vào được đâu. Khi tới đây bầy họ sở hữu cho lấp nha mấy chục người, đều vày vị nha nội đó dẫn bạn công phá ổ cường đạo cứu ra đấy, cho nên vì vậy nói quý khách hàng thế này rất đầy đủ tiền, nhưng lại ghét độc nhất vô nhị bị người ta lừa, lúc ấy đập tiệm của ông là chuyện nhỏ, nói không chừng vị nha nội sẽ là hậu đại tướng tá môn tự biên quan tiền về Thành Đô.

- Thôi bà tử, đàn bà quyến sinh sống tây viện, bà tới đó chào bán son phấn, đứng đầu là đại nha trả Tịch Nhục, trời mới biết đại nha hoàn công ty phú quý sao lại có cái brand name như thế, nhưng mà người ta bao gồm tiếng nói hơn hết quản gia què, nhất mực là phệ lên cùng nha nội, cần mới như thế. Bà bước vào đừng có mà nói linh tinh, người ta còn là một hoàng hoa khuê người vợ đấy, chào hàng tốt, đoán chừng chào bán không ít, ta chỉ việc ba phần lợi...

Thế là nơi tắm cọ của Vân Tranh biến thành cái chợ, giao thương tưng bừng.

Vân Tranh cười không chống cản, đã Tết mà, lúc giao quá còn đang ở bên trên núi, ăn một bữa cơm thiếu thốn, cho sủi cảo cũng chẳng có, giờ đề nghị bù, náo nhiệt độ chút new vui, thi thoảng Thương Nhĩ lại download mấy món quái gở chia mang đến Vân Tranh. Yêu mến Nhĩ mang được của cường đạo siêu nhiều, buộc phải tiêu tiền đo đắn tiếc.

Vân Nhị thì bảo nó vẫn tắm, không bằng nói là nó bơi, chân đánh đấm phành phạch vào chậu tắm, làm hỏa kế phục dịch nó cũng ướt như loài chuột lột, tuy thế cười tươi roi rói, vì chưng Vân Nhị thưởng tiền rộng rãi, ca ca tốt kiếm tiền, nó nhưng mà không giỏi tiêu chi phí thì gồm phải tầm giá công ca ca nó không, mục tiêu đời này của Vân Nhị là biến nhân đồ vật như Cao nha nội vào Thủy Hử.

Vân Tranh hớp một ngụm rượu nhìn Vân Nhị tập bơi trong chậu, hớp một ngụm lại nhìn cái brand name mặt ngươi gian như quy công đang thủ thỉ với yêu thương Nhĩ, thương Hổ, hớp một ngụm quan sát Hàm Ngưu há mồm ngửa đầu sinh hoạt thành chậu như lợn chết, cuộc sống an vui chẳng gồm gì rộng được.

Tắm rửa xong thay quần áo, Lão Liêu đã dẫn người hiệu may vào thành tới đo tín đồ cho Vân Đại, Vân Nhị cùng Tịch Nhục, đám yêu quý Nhi thì biến hóa sạch rồi.

Vân Tranh chỉ việc vài bộ trường sam mùa xuân, color nhạt một chút. Vân Nhị thì mong những thứ sang trọng nhất mắc nhất, chả gọi Tịch Nhục làm sao cũng muốn may hết bộ này cỗ kia, lười biếng quay đầu sang, thấy phương diện Tịch Nhục trét son trát phấn, đùng đùng nổi giận.

Xem thêm: Hướng Dẫn Cách Tải Clip Về Iphone Cực Kỳ, Cách Tải Video Về Máy Trên Iphone

- rửa đi ngay, mặt mộc đẹp như vậy đi bôi loạn xị lên đó, dám vẽ mình thành yêu thương tinh, xem ta có ấn đầu ngươi vào chậu rửa phương diện không, rửa nhanh lên, làm chú ý phát sợ.

Không chỉ Vân Đại, Vân Nhị cũng nhíu mày: - Trông như mèo mướp.

Tịch Nhục hết sức tủi thân mang đi rửa mặt, vừa rồi bao nhiêu bạn khen bản thân xinh đẹp, sao thiếu hụt gia lại ko vui, thời điểm nào cũng muốn mình là nha trả xấu xí như xưa.

Ném cái gối sứ đi, do dự người Tống làm thế nào lại sử dụng thứ gối cứng đờ này, lại còn có tên biến thái gác gậy gỗ bên dưới gáy coi như gối, đem tên mỹ miều là "cảnh chẩm", toàn thứ đáng bị thiên lôi đánh.

Gối công ty mình mềm mềm êm êm new là thứ cho tất cả những người ngủ, đặt đầu lên đó, chân gác dòng gối dầy nữa, ngủ bất tỉnh nhân sự nhân sự luôn...

Đánh một giấc say sưa cho đến khi gà gáy ngay lập tức ra sân hít thở không khí tươi mát, cái sân tan hoang rước qua được hỏa kế tân trang lại rồi, nền đá cũng khá được lau rửa sạch sẽ, múa bài Bát đoạn cẩm, đây là bí kỹ rèn luyện sức mạnh của Ngũ Câu, cực kỳ có ích cho thân thể, tất cả điều xưa nay Ngũ câu nói gì Vân Tranh chỉ tin tía phần, có lợi thế sao ông ta phệ như heo quay?

Vừa new tập một đoạn thì đám yêu thương Nhĩ đùn đẩy nhau đi vào, thấy Vân Tranh còn tồn tại chút xấu hổ.

" coi ra Đậu Sa trại không giữ lại nổi tám người này nữa rồi!" Vân Tranh thì thầm thở dài.

Một đứa nhỏ nhắn kháu khỉnh chừng bảy tám tuổi thò đầu vào, đỏ mặt nói một câu rõ ràng học trực thuộc lòng: - bà mẹ cháu tốt nấu nướng, tổ truyền mài gạo thành nước, chế thành sợi, cho thêm các loại thịt con kê cá với gia vị, đun nước sôi đổ vào, canh thơm và ngon ngọt, tên tuổi trăm dặm quanh đây.

- thật không?

- thật ạ, nha nội nạp năng lượng là biết. Đứa bé bỏng nói dứt khoát:

Lúc ở Đậu Sa thị xã xưng hô loàn xạ, người gọi thiếu thốn gia, bạn công tử, tiểu tướng công, tới nơi này đa số người Hán một cái, đa số đều hotline mình là nha nội rồi, Vân Tranh ko thích phương pháp xưng hô này như Vân Nhị: - cho 1 trăm bát, không được ngon không trả tiền.

Đứa nhỏ nhắn mồm há lớn tướng, kế tiếp chạy trở nên đi, hét ầm ĩ: - A nương, a nương, bao gồm người ý muốn một trăm bát.

Lát sau gồm một thiếu hụt phụ tuổi chừng trên 20, phương diện mày thanh tú, đầu đội một cái khăn hoa, hông đeo tạp dề đi vào, khuỵu gối thi lễ, nhỏ dại nhẹ nói: - đái nhi nói năng bậy bạ quẫy nhiễu nha nội, ý muốn nha nội chớ trách, tè phụ nhân thế nó xin lỗi.

- Nhi tử ngươi nói không sai, miến gạo Miên Châu nổi tiếng xa gần, ta sắp tới sao hoàn toàn có thể không nếm thử, mau đi làm việc đi, người ở chỗ này đông lắm, 100 chén bát chắc gì sẽ đủ. Vân Tranh ko nói đùa, 100 chén bát là 100 bát:

Thiếu phụ đứng ngây ra mất một cơ hội mới hí hửng tạ ơn, lát sau gánh hai cái mẹt vào, theo sau còn tồn tại hán tử đẩy xe, thằng nhỏ xíu cũng tích cực giúp chị em mình thao tác vặt, xem ra là một nhà.

Người Vân gia nối nhau trườn dậy, Vân Nhị được Tịch Nhục rửa phương diện chải đầu mặc quần áo kết thúc chạy tới, ngồi bên gánh xem thiếu hụt phụ kia nấu miến.

Ngon, mượt trơn nhưng không bở, nước dùng cảm thấy không được độ to ngọt, tuy nhiên không thể đòi hỏi nhiều, vậy là ngon lắm rồi, Vân Tranh ăn luôn luôn hai bát, chỉ cần thiếu ớt, nếu như không cả chén đỏ ối, chú ý đã thèm. Đám yêu quý Nhĩ, Thương hồ nước thì khỏi nói, một đêm chiến đấu, ăn uống như ma chết đói, thiệt mất mặt.

Thiếu phụ new sáng ra đã buôn bán hết sạch mát hàng, lại nóng vội tạ ơn, anh chị em vui vẻ quang gánh đi.

Chỉ có tám mươi chén bát miến, Vân Tranh vẫn trả một trăm bát, nhìn bố người đơn vị họ mỉm cười hạnh phúc, vân Tranh thấy thỉnh thoảng tiêu chi phí bừa bãi chút cũng ko xấu.